Nữ phụ vs tác giả (Ai thắng đây?)

Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái lần tôi thử nghiệm với chủ đề khá là oái oăm: “nữ phụ đối đầu tác giả”. Nghe thì có vẻ hơi kỳ cục đúng không? Nhưng mà thật ra, đây là một trải nghiệm khá thú vị trong quá trình viết lách của tôi đó.

Nữ phụ vs tác giả (Ai thắng đây?)

Mọi chuyện bắt đầu như thế nào?

Chuyện là vầy, dạo đó tôi cũng rảnh, đọc mấy truyện thấy motif nữ phụ cứ mờ nhạt, hi sinh vô ích thấy mà bực. Thế là tôi nảy ra ý định, hay là mình thử viết một câu chuyện mà ở đó, nữ phụ không cam chịu số phận đi, mà “vùng lên” chất vấn chính người tạo ra mình – tức là tác giả.

Ban đầu, tôi, với tư cách là “tác giả” trong câu chuyện đó, dĩ nhiên là tự tin lắm. Kiểu như mình là thượng đế, muốn nhân vật khóc là khóc, muốn cười là cười. Tôi bắt đầu xây dựng một cô nữ phụ có vẻ ngoài yếu đuối, số phận bi thảm theo đúng mô-típ thường thấy. Kế hoạch là để cô ấy từ từ nhận ra sự bất công rồi tìm cách “liên hệ” với tôi.

Quá trình thực hành và những điều bất ngờ

Tôi bắt tay vào viết những chương đầu tiên. Mọi thứ vẫn theo dự tính. Nữ phụ của tôi trải qua đủ mọi khổ đau, mất mát. Tôi cố gắng miêu tả nội tâm của cô ấy, những dằn vặt, những câu hỏi tại sao cuộc đời mình lại éo le như vậy.

Đây là lúc thú vị nè: Khi tôi viết đến đoạn nữ phụ bắt đầu có những suy nghĩ phản kháng, tôi thấy mình cũng bị cuốn theo. Không còn là tôi điều khiển nhân vật nữa, mà dường như chính nhân vật đang dẫn dắt cảm xúc của tôi. Có những lúc, tôi định viết cho cô ấy gục ngã, nhưng rồi ngón tay lại tự gõ ra những dòng thể hiện sự kiên cường, sự không chấp nhận.

Tôi thử tạo ra một “không gian” nơi nữ phụ có thể “gặp” tôi. Ban đầu cũng loay hoay lắm, không biết làm sao cho nó hợp lý. Cuối cùng, tôi chọn cách để nữ phụ thông qua những giấc mơ, hoặc những khoảnh khắc xuất thần, có thể “nghe” hoặc “cảm nhận” được sự tồn tại của một thế lực đang sắp đặt cuộc đời mình.

Rồi tôi để cho nữ phụ “nói chuyện” với tôi. Những câu hỏi của cô ấy, ban đầu tôi định cho nó đơn giản thôi. Nhưng không hiểu sao, lúc viết, tôi lại để cô ấy hỏi những câu rất xoáy, rất sâu. Kiểu như:

  • Tại sao ngài lại tạo ra tôi chỉ để làm nền cho người khác?
  • Hạnh phúc của tôi không đáng giá sao?
  • Ngài có vui không khi thấy tôi đau khổ?

Thú thật là có lúc tôi thấy hơi “nhột”. Cảm giác như mình đang tự vấn chính mình vậy. Tôi, với vai trò “tác giả” trong truyện, cũng phải vắt óc ra để “trả lời” sao cho hợp tình hợp lý, chứ không thể cứ phán bừa như một vị thần vô cảm được.

Kết quả và những gì tôi nhận ra

Cuối cùng, câu chuyện đó không hoàn toàn đi theo hướng “đối đầu” căng thẳng. Mà nó giống như một cuộc đối thoại, một sự thấu hiểu lẫn nhau giữa người tạo ra và người được tạo ra. Nữ phụ của tôi không thay đổi được hoàn toàn số phận đã được định sẵn từ đầu, nhưng cô ấy đã tìm được ý nghĩa riêng cho sự tồn tại của mình, và “tác giả” là tôi cũng học được cách tôn trọng hơn những “đứa con tinh thần” của mình.

Sau cái lần thực hành đó, tôi nhận ra mấy điều:

  • Nhân vật có đời sống riêng: Đôi khi, nhân vật sẽ tự phát triển theo một hướng mà mình không ngờ tới. Đừng cố gò ép họ, hãy thử lắng nghe xem sao.
  • Tác giả không toàn năng: Việc đặt mình vào vị trí của nhân vật, nhất là những nhân vật phụ, giúp mình có cái nhìn đa chiều hơn về câu chuyện.
  • Sự tương tác thú vị: Khám phá mối quan hệ giữa tác giả và nhân vật là một đề tài hay ho, giúp mình đào sâu hơn về quá trình sáng tạo.

Đó, chỉ là một chia sẻ nhỏ về một thử nghiệm viết lách của tôi thôi. Nghe thì có vẻ hơi “điên rồ” nhưng mà nó giúp tôi có thêm nhiều cảm hứng lắm. Cảm ơn mọi người đã đọc nhé!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang